Monday, August 26, 2013

Mùi nhang và hoài niệm


Có một mùi hương tỏa ra từ những cây nhang do ba tôi thắp rất đặc trưng, do mẹ tôi mua vào những lúc nhà có giỗ và những ngày tết thời đó . . ., nay trong số anh em, chỉ duy có em gái tôi là vẫn biết và mua loại nhang có mùi hương này, mà lạ sao đã bao nhiêu năm mà tôi vẫn không hỏi em tôi đó là loại nhang tên gì, hoặc nhờ mua giùm . . . .Chỉ mùi hương này tỏa ra là từ tiềm thức trong tôi gợi lên những hoài niệm mà tự trong tôi đã "xếp đặt", hình ảnh gia đình lúc ba mẹ tôi còn sống, quây quần cùng anh chị em trong nhà (tổng cộng là 10 người), tuổi thơ và sự ấm cúng trong không khí giỗ, tết và quyện vào đó mùi hương tỏa ra từ những cây nhang do ba tôi thắp (lúc đầu chỉ mình ba tôi thắp nhang thôi, sau này tụi tôi lớn lên thì ba chỉ định (sai -bảo) ai thì người đó mới được thắp nhang).
Có người nói hoài niệm là sự lý tưởng hóa những gì thuộc về quá khứ với nỗi khao khát, điều này với tôi lại càng đúng nữa: ngày nay dùng kỹ thuật số, quay phim và chụp hình thì quá dễ, nhưng khi xem lại thì thấy "vô hồn" (chưa kể khi nhờ ai đó chụp lại khoảnh khắc mình đang vui, mà ông "phó nhòm" cứ chính tới chỉnh lui, rồi đếm 1 . . 2 .  .  . .  . . 3, thì lúc đó cái mặt chẳng thể giữ nổi nụ cười tự nhiên được), lại nói "góc quay" thì theo chủ quan cảm nhận của người quay, chứ không phải người được quay!
May mà tôi có hoài niệm (tương đương màn hình HD) do mùi hương -loại nhang do em tôi mua (tương đương máy chiếu) vẫn hoạt động tốt cho đến nay.
Xin tham khảo mẩu chuyện dưới đây:
Một ông lão ở quê lần đầu tiên lên tỉnh, ghé vào một tiệm chụp hình, chụp vài kiểu lấy ngay, trong đó có một kiểu chụp nghiêng.
Vừa nhìn tấm hình nghiêng, ông lão hốt hoảng hỏi:
- Tại sao trong tấm hình tôi chỉ có một mắt một tai thế này?
- Đây là tấm bác chụp nghiêng nên chỉ thấy một mắt một tai thôi - Chủ tiệm trả lời.
- Thế thì còn một một mắt một tai nữa của tôi đâu?
- Lẽ dĩ nhiên chúng phải ở phía bên kia.
Ông lão vội lật ngược tấm hình lại, chăm chú nhìn rồi nói với giọng tức tối:
- Anh nói láo! Bên kia có thấy quái gì đâu hả?
Thấy ông lão có vẻ... ẩm ương, chủ tiệm đành biếu ông tất cả số ảnh chụp mà không lấy tiền.
Bước ra khỏi tiệm ông lão cười khà khà nói một mình:
- Tưởng ta ở quê ra không biết gì hả. Bây giờ ta sẽ đi tiếp xem phố này còn tiệm chụp hình nào nữa không!


No comments:

Post a Comment