Friday, July 27, 2018

Nói trước bước không qua

"Nói trước bước không qua!" sao mà nó "vận" vào rất nhiều người, rút kinh nghiệm bây giờ chỉ nói (kể) về các chuyện đã qua thì chẳng phải "lo" gì nữa . . . 
Bắt đầu từ đâu nhỉ?, có lẽ nên từ quyết định nghỉ hưu từ ngày 1 tháng 6 năm nay (2018):
Nhớ lại "ngày xưa" ăn mừng "lục tuần" (60 tuổi) của cha vợ (lúc đó mình mới 34 tuổi-mình nhỏ hơn ông 26 tuổi), cảm giác lúc đó mình vẫn chỉ là một "thiếu nhi" (nhi đồng thối tai) . . . .
Vừa rồi sinh nhật mình ngày 6 tháng 5 là đúng 60 tuổi thì không dám tổ chức "linh đình", vì nhớ sau vài ngày "lục tuần" của cha vợ thì ông liền đổ bệnh (may mà không nặng lắm), có điều cảm giác lúc này thấy con gái (rượu) năm nay "mới" 29 tuổi (nhỏ hơn mình 31 tuổi) chỉ như đứa "em gái út!" (thực ra mình có em gái út sinh năm 1961-nay là 57 tuổi!), cái cảm giác có một "ái nữ" như đứa "em gái út" đã hình thành từ rất lâu (lúc nó khoảng 9-10 tuổi gì đó!), vì đâu nên nỗi . . . vì "con bé" rất thích cãi lý với tôi từ lúc đó cho đến tận hôm nay . . .chân lý của nó là tìm ra bất cứ một sai lầm nào đó của tôi, rôi sau đó nó "rêu rao hoặc đay nghiến . . ." xem như một thắng lợi vinh quang của nó! Tôi chỉ có một câu để kết thúc mọi tranh luận: bố làm 100 việc thì sai lầm tối đa khoảng 10 việc(10%), còn con tự xem lại mình, bố có thể áng chừng sai lầm của con khoảng 40% . . .thế là huề!
Nhưng có một người không cho tôi bất kỳ một sai lầm nào (thế mới ghê!), đó là bà xã! Thật ra tôi cũng có cách hóa giải, việc nào sai lầm mà giấu được thì phải "phi tang" ngay và tuyệt đối không để lại dấu vết nào! việc nào bị bắt "quả tang" thì chỉ có một câu: ai càng làm việc nhiều thì sai lầm phải xảy ra, người không làm gì thì chẳng bao giờ phạm sai lầm!