Tuesday, August 27, 2013

Bạc bẽo

 
Nghề đi dạy học nói chung, từ xưa đến nay đều được xem là "bạc bẽo" (nhất), đa phần thì mọi người cho là "cơ chế", cách tính lương quá "eo hẹp", không tương xứng với "chất "xám" bỏ ra! Nhưng chính xác từ xưa, các thầy đồ đôi khi (gần như đa số) đã chấp nhận một cuộc sống "thanh nhàn" với những bữa cơm "đạm bạc", mà họ không hề kêu ca hay than van về sự "thanh bần" này, vậy "bạc bẽo" ở chỗ nào!!??
Cái "bạc bẽo" "muôn đời" của nghề đi dạy là:
  • Dạy học "đàng hoàng" mà số học sinh "thành người" thì quá ít hoặc không như mong đợi.
  • Số "thành người" thì lại chia thành nhiều nhóm, nhưng "đặc trưng" thì có hai dạng chính:
  1. Nhóm này trở thành những nhân vật nổi tiếng, nhưng với nhiều lý do "tế nhị" khác nhau, mà họ không muốn hoặc rất ngại ngùng phải nhắc lại các thầy cũ . . . .
  2. Còn nhóm này cũng "kiếm sống" được, nhưng thường không bằng nhóm kia, nên "mắc cỡ" mà xa lánh thầy . . . 
Làm "thầy" thì đã thấm nhuần câu: "cứu vật vật trả ơn, cứu nhân nhân trả oán" (chưa bị hại là may lắm rồi!), do đó đã theo nghề thì phải chấp nhận "sự bạc bẽo" này, giống như "lý sự" sau:
"Nghề dạy học như người chèo đò đưa người qua sông, nếu như "lỡ" có chở người trúng vé số qua sông để lãnh giải, thì cũng đừng mong họ chia cho "phần trăm" của giải thưởng" Ôi nghề chèo đò sao "bạc bẽo" thế!

No comments:

Post a Comment