Thursday, August 22, 2013

Ký ức

 
"Đã không giúp được (ai đó) thì thôi, chẳng lý gì mà lại đi hại người ta"
Đó là câu tôi nói với người đồng nghiệp lớn tuổi hơn tôi, trong một tàn tiệc tại nhà tôi, khoảng 12 giờ khuya đêm đó cách nay 25 năm. Nguyên là trước đó nhóm chúng tôi (tổng là 5 người) hay nhận thầu thi công phần điện cho các công trình xây dựng, do mâu thuẫn giữa anh đồng nghiệp lớn tuổi trên với một người trẻ tuổi trong nhóm (sinh viên mới ra trường), tôi "tạm" làm người hòa giải giữa 2 người bằng một tiệc nhậu tại nhà tôi, tuy nhiên ngay ban đầu mâu thuẫn giữa họ hầu như không giải tỏa, mà sự nóng giận của anh lớn tuổi lên cao độ, trở thành biểu cảm của sự "thù hận" . . . . người đồng nghiệp trẻ tuổi bỏ về sớm (khoảng 8 giờ tối) và mãi đến khuya nhờ tôi nói câu đó, thì sự tức giận của "anh ta" dịu đi hẳn . . . một phần anh ta mặc dù lớn tuổi hơn tôi nhưng hơi nể tôi, vì sự ra đời sớm của tôi hơn anh ta!?. . .
Kết thúc chỉ còn tôi và anh ta, trước khi anh ta ra về (khoảng 1 giờ 30 sáng) tôi ráng động viên anh ta:
"Mong thời gian sẽ là liều thuốc xóa đi mọi chuyện, anh và nó sẽ quên hết buồn phiền!"
Thật vậy đến hôm nay thì mọi người (trong đó có cả tôi) đã quên hết mọi chuyện và quên cả mối quan hệ xưa nay với nhau, và xem nhau như "chua hề quen nhau".
Tôi tự hỏi, từ trước tới nay có bao nhiêu người mà tôi "biết" mà nay như là không quen nhau vậy!?
Có lẽ để an ủi thì có câu: "Xa mặt thì cách lòng" thì cũng hợp, nhưng gọi là "kỷ niệm" thì có quên "nổi" không!? Con người đâu dễ mà "mất trí" như vậy!!!!

No comments:

Post a Comment