Thursday, April 11, 2013


 


Hai lần chết hụt

Lần thứ nhất là năm 1978, Trường tổ chức nghỉ mát tại Vũng Tàu, bãi Thùy Vân so ra chẳng khác bây giờ là mấy, chỉ có phía bên kia đường là "rừng" dương (mà mọi người có thể tự do vào đây thay quần áo miễn phí . . .) thì bây giờ toàn là Khách Sạn!
Tôi và 2 người bạn (phải gọi là anh bạn - vì họ lớn hơn tôi 4 tuổi) cùng tiến ra biển tham gia trò nhảy sóng, mải theo các đợt sóng tôi lạc 2 người kia và nhận ra xung quanh tôi chẳng có ai, nhìn vào bờ thấy rất xa, đúng lúc đó lại thấy bị hổng chân - cảm giác sợ hãi bắt đầu dâng lên. Bản năng sống trỗi dậy (tôi mới biết bơi) cố bơi vô sao cho chân có thể chạm đáy, nhưng vừa bơi vô khoảng 2 mét thì lại bị nước kéo ra hơn 2 mét! đến lần thứ 3 tôi đuối sức và cảm giác đành phó mặc thì tự nhiên tôi cảm nhận là sẽ chết trong chốc lát, ngay lúc này tôi tự sắp xếp trong đầu thật nhanh sự chia tay trong tưởng tượng: đầu tiên là ba má tôi, kế đến là em gái tôi (có lẽ hồi nhỏ tôi thương nó nhất) rồi sau đó đến các ông anh, rồi bạn bè . . . Đang lan man lim dim mắt thì nghe có tiếng gọi: "Ê nắm lấy cái phao", đó là tiếng của người cứu hộ, thế là tôi được cứu sống!
Lần thứ hai là năm 1993, khoảng 10 giờ tối tôi đang sửa Ti-Vi, "Pan" này hơi phức tạp làm mãi từ 8 giờ tối đến giờ mà chưa được, thấy hơi nản lại có mì gõ đang rao nên rủ cả nhà cùng ăn. Trong lúc đang ăn tự nhiên nhớ ra có 1 chỗ chưa kiêm tra, thế là vội vàng lao đến cái Ti-Vi tiến hành đo "nóng"(nghĩa là Ti-Vi đang bật nguồn), sơ ý thế nào (do quá mệt) ngón tay út đụng vào sườn máy nên bị điện giật, xui sao phản xạ tự nhiên làm nguyên cái Ti-Vi "dính" luôn vào người (lúc đó sửa máy thường ngồi dưới đất), cơ thể thì hầu như bất động riêng mắt vẫn thấy "bà xã" lanh trí đi rút từng cái ổ cắm điện, ngẫu nhiên phải đến cái thứ 3 thì mới đúng là của cái Ti-Vi, thế là tôi lại sống!
Cảm nhận qua 2 lần chết hụt thì thấy:
  1. Chết vì điện giật trông rất xấu.
  2. Chết vì nước thật nhẹ nhàng mà còn có thời gian chia tay người thân nữa!

No comments:

Post a Comment