Sunday, September 8, 2013

Nghề chính và nghề phụ

 
Thông thường mỗi người đều tự chọn cho mình một nghề "sở trường", song song đó là một số kỹ năng của các nghề liên quan, như:
  • Nghề tài xế có thể biết sử dụng ngoại ngữ để giao tiếp với khách nước ngoài.
  • Kỹ sư điện có thể trộn hồ và tô tường.
  • Bác sĩ có thể trồng một số cây kiểng.
  • Giáo viên có thể lái được xe hơi.
  •  . . . . .
Các kỹ năng nghề phụ của người này lại là nghề chính của người khác, khó mà lầm lẫn được. Nếu ta nói ông giáo viên lái xe giỏi như một tài xế "chuyên nghiệp", thì e rằng nghề dạy học của giáo viên đó có vấn đề, do đó phải nói là người tài xế này có thể dạy học và nghề dạy học trở thành nghề phụ.
Có nhiều người đến khi gần về hưu thì mới biết là bao nhiêu năm nay, người đó toàn mưu sinh bằng nghề phụ, không sao cả miễn là xã hội chấp nhận. Thường do hoàn cảnh và do yêu cầu của kỹ năng nghề đó trong môi trường không đòi hỏi cao, ngay như nhạc sĩ, nếu có khả năng trình bày như ca sĩ thì cũng ở mức trung bình, đủ để "giới thiệu", "quảng bá" tác phẩm do mình mới sáng tác và cũng nên dừng ở đây! (cá biệt có thể gọi là: ca nhạc sĩ . . .)
Ngoài ra có một số người áp dụng theo câu: "thằng chột làm vua xứ mù" và cũng gặt hái nhiều thành công, ngược lại đừng làm chuyện "múa rìu qua mắt thợ" mà bị "lộ chân tướng" và "mất mặt"!
Xin đọc bài viết trích trong "Cái cười của thánh nhân" của Thu Giang Nguyễn Duy Cần dưới đây:
Tuyên Vương nước Tề thích nghe thổi sáo, và lúc nào muốn nghe, bắt ba trăm người cùng thổi một loạt. Trong ba trăm người ấy có Đông Quách tiên sinh không biết thổi, nhưng cũng tạm dự để kiếm cơm.
Đến khi Tuyên Vương mất, Mẫn Vương nối ngôi, cũng thích nghe thổi sáo, nhưng chỉ muốn nghe riêng từng người, Đông Quách thấy thế, tìm đường trốn trước.
Lời bàn:
Thời nào, và ở đâu chẳng có hạng người như tiên sinh Đông Quách nầy. Có điều Đông Quách tiên sinh của Hàn Phi Tử có ít nhiều liêm sỉ: Biết thân mà chuồn trước. Nhưng đó cũng là nhờ có người như Mẫn Vương biết nghe nhạc.

No comments:

Post a Comment