Wednesday, July 30, 2014

Tản mạn . . .


Một Cô giáo cùng Khoa khoe với tôi năm đó (1994) vừa mua một chiếc đàn Organ cho con gái (6 tuổi) và cô kể cách dạy đàn cho con:
- Tôi nói với nó: "cái này (đàn Organ) là "đồ" để học chứ không phải là đồ chơi, phải "học" cho đàng hoàng khi Thầy tới dạy, Thầy về thì phải "ôn tập" theo lời Thầy dặn, nghe rõ chưa!", nhờ nói thế nên bây giờ mới sau một tháng mà cháu tương đối "thạo" lắm rồi!
Tôi liên tưởng tới phụ huynh của mấy đứa bé trong xóm tôi, sau khi mua cho chúng trái banh nhựa liền giao ngay cho chúng tha hồ đá "loạn xạ" trong xóm  . . . . mà không cần biết "khả năng" chúng đá ra sao, chỉ được cái "sướng cái chân", "khỏe cái mồm" vì phải la hét ầm ĩ suốt trong lúc đá . . . . .
So sánh thì cũng "khập khiễng": 
Cái đàn Organ giá khoảng 2 tháng lương năm đó, trái banh nhựa thì bằng một dĩa "cơm bụi".
- Vì đàn Organ đắt tiền nên không xem là đồ chơi, nên còn "thuê" Thầy tới dạy đàn.
- Trái banh quá rẻ nên "dứt khoát" coi nó là "đồ chơi".
Sau 20 năm thì con của cô giáo trở thành Cử nhân Khoa Quản trị kinh doanh và cái đàn thì đã bán cho "ve chai", còn các đứa bé năm nào trong xóm thì chẳng có "tay nào" trở thành "cầu thủ đá banh" cả . . . . .
Máy vi tính trung bình bằng một tháng lương hiện tại, trẻ nhỏ ngày nay "nâng cấp" từ đá banh sang "chơi game" . . . . thế mà lâu nay hiếm thấy có xuất hiện "game thủ siêu đẳng . . . . . .
Thế mới thấy "sự nghiệp" giáo dục "khó như thế nào"!!!!

No comments:

Post a Comment