Saturday, October 18, 2014

Người vô duyên


Mới vài ngày thôi, gặp lại nhau (do có cùng tiết dạy học) một người mở lời trước:
- Ơ! . . . tôi trông đầu "thầy" có vẻ sói hơi nhiều!
Vì bận lên lớp nên người kia trả lời:
- Vâng, di truyền mà.
Lần khác, vẫn hai người này gặp nhau . . . vẫn người đó mở lời trước:
- Tôi thấy "thầy" có vẻ béo lên, coi chừng tăng huyết áp đấy!
Người kia ráng trả lời:
- Vâng, có hơi mập lên một tí.
Rồi đến lần "này", người đó vẫn nói trước:
- Tôi thấy "thầy" có vẻ già trước tuổi!
Người kia đành trả lời:
- Vâng, cám ơn "thấy" quá "khen", nhờ "bộ vó" này nên trong các đám tiệc tôi luôn được ưu ái, tiếp đãi nồng hậu . . . .không biết khi nào "thầy" mới được như tôi!!!
Nhờ nói vậy, từ đó khi gặp mặt nhau không thấy "thầy" đó hỏi han gì nữa, thế nhưng sau một tháng hai người ngẫu nhiên ngồi gần nhau trong một buổi họp chuyên môn, động lòng người đó vẫn là người hỏi trước:
- Tôi có những nhận xét trước đây với "thầy" mà không thấy "thầy" lo gì à!
Người kia giải thích:
- Vâng, cám ơn sự quan tâm của "thầy" về tôi, nhưng những điều quan tâm đó, tôi nghĩ "thầy" nên về nhà quan tâm với những người thân của "thầy", theo tôi đó mới là mối "lo" chính của "thầy" chứ không phải của tôi! Riêng tôi thật tình chẳng có gì phải "lo"cả. Thế nhé!
Nghe vậy người kia lầu bầu:
- Chuyện tôi thì chính tôi phải "lo" chứ sao!
Người kia kết thúc:
- Thôi được rồi chứ, bây giờ mình lo họp về chuyên môn nha! Mọi người tới đủ hết rồi.

No comments:

Post a Comment