Tuesday, January 27, 2015

Phá bĩnh





Hơn mười năm trước tôi còn chơi quần vợt, có một lần ngẫu nhiên tôi đánh hư liên tiếp hai trái, "vô duyên" ở chỗ trái hư đầu thì tôi than "chết cha", rồi trái hư kế tiếp tôi lại than "chết mẹ" . . . . thế là một tay vợt trong sân chế giễu tôi:
- Bộ cha mẹ ông chết hết rồi sao!
Đúng là cha mẹ tôi đã mất cách đó vài năm rồi, nhưng không vì đó mà tôi phải xác nhận lại theo câu hỏi "chế giễu" của người đó!
May mà tôi không có tật chửi thề, nhưng thật tình tôi học các câu trên ngay từ cha mẹ tôi lúc họ còn sống, kế tiếp là các anh trong gia đình, có thể xem đó là câu ta thán "thương hiệu" của gia đình . . . . .
Có nhiều nhà thì dùng tiếng Đan Mạch (Đ. M), . . . . . .mỗi nhà mỗi kiểu, nhưng ai ai cũng đều hiểu đó là câu than hoặc chửi thề .
Do vậy trong cuộc sống tự mỗi người cũng đều biết thế nào là một câu than hay chửi . . . . nếu không còn câu nào để đùa thì cứ bắt lỗi theo từng từ của câu than hay chửi của ai đó mà lấy làm vui!
- Chết cha tôi rồi!
Đó là câu "la làng" năm tôi 10 tuổi (đương nhiên lúc này ba tôi còn sống sờ sờ) khi tôi lấy búa đóng vào . . . tay, trong khi mẹ tôi đứng gần đó chạy lại hỏi:
- Có sao không con!
Nếu hôm đó mà có một "kẻ phá thối" nào có mặt, chắc hẳn hắn sẽ nói:
- Ban ngày mà làm gì có sao!

No comments:

Post a Comment