Wednesday, June 18, 2014

Tiếng Anh


Anh ruột tôi đã mất bên Mỹ (2008), trước đó anh là Giáo viên dạy môn Anh văn tai trường THCS Đồng Khởi (1990), trước nữa anh dạy Anh văn tại trường THPT Nguyễn Du, đầu năm 1991, "phong trào" học Anh văn bùng nổ, anh như được thời dạy "không kịp" với nhu cầu "thị trường".Thế mà đến tháng 9/1991 anh cùng vợ con định cư bên Mỹ (theo cùng gia đình bên vợ), với nghề nghiệp của anh mà qua Mỹ thì giống như câu "chở củi về rừng", đương nhiên anh phải "hy sinh" nghề này (vì bên đó không ai có nhu cầu!) và đành phải chuyển qua nghề "lao động phổ thông" cho đến khi mất!
Một giảng viên trẻ trường tôi năm 2001 "trúng" học bổng đi nước ngoài (2 năm) do "thắng" bởi phần phỏng vấn bằng tiếng Anh để qua đó học chuyên môn. Về nước được vài năm lập gia đình xong lại định cư bên Mỹ cũng theo diện theo gia đình bên vợ. Qua Mỹ tình trạng của "thầy trẻ" này không khác anh tôi là mấy, tiếng Anh cũng chẳng để làm gì (thực ra thì cũng đỡ hơn những người không biết!), trong khi với nghề chuyên môn thì không hợp với "chuẩn" của Mỹ thành ra "có cũng như không".
Tôi học và biết tiếng Anh "dừa, đủ , xài", trong khi thằng em họ tôi là tài xế chuyên chở những "yếu nhân" người nước ngoài, nó tâm sự:
- Em chỉ cần "biết" tiếng Anh cỡ như anh là em khỏe re, mà khổ nỗi em không có thời gian đi học, đành chịu! nhiều khi nó gợi ý sắp hết thời gian công tác ở Việt Nam, trước đó nó hỏi em nó dư một số đồ dùng mà muốn cho em nhưng lịch sự nó hỏi ý em có muốn nhận những thứ đó không, em chẳng biết nó nói gì nên trả lời: "nô" (no), sau này em mới biết vì em trả lời thế nên nó cho người khác!

No comments:

Post a Comment