Thursday, April 2, 2015

Thâm

Kết quả hình ảnh cho thằng chịu đòn
"Thương cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi" là câu "triết lý" của "thời xưa" không hẳn là không còn đúng với "thời nay", vì ngày nay người ta thường dễ hay "duy ý chí" với mọi việc một cách "máy móc"! Lại nói về vấn đề "phê bình" thì thấy rõ: như có ai nhờ "góp ý" cho một vấn đề nào đó thì với ngày nay sẽ nhận được sự "chê bai", "đả phá" . . . . không thương tiếc, hoặc thậm chí chưa nhờ "góp ý" thì cũng đã bị chê ngay từ đầu!
Sự thực là: thời nào cũng vậy (xưa hay nay), người "cho roi cho vọt" hoặc người chuyên chê bai (phê bình) là ai?, "họ" là người lớn, là người chủ, là người có "quyền" hơn (nhiều khi yếu hơn một chút nhưng nhờ "hiệu ứng đám đông" nên "họ" cũng thuộc nhóm này!), còn người "cho ngọt cho bùi" hoặc người chuyên khen (nịnh) thì rõ là những người thấp "cơ" hơn . . . . .
Vậy nếu một phụ huynh nào mà còn dùng roi vọt thì chắc hẳn không đúng với thời nay lẫn thời xưa luôn! Thế thì chừng nào mới được dùng roi vọt? 
Thời xưa đối với vua chúa thì khi "thầy giáo" dạy Ông "vua con" thì sẽ đánh vào thằng "hề" (joker) hay đối với nhà giàu (đại gia) thì thuê "chú tiểu đồng" chịu đòn mỗi khi "thái tử' hay "thiếu gia" làm lỗi!
Kết quả hình ảnh cho thương cho roi cho vọt ghét cho ngọt cho bùiTóm lại với thời nay nhà nào không thuê được "tiểu đồng" thì muốn cho roi cho vọt thì cùng lắm là đánh vô đồ vật (như là giận cá chém thớt!)
Còn "ghét cho ngọt cho bùi" thì quá đúng ở mọi thời; "thằng lính" rất ghét "sếp" nên thỉnh thoảng cứ phải "biếu xén" chút đỉnh cho sếp, còn sếp cho dù có ghét thằng "lính" thì lại có câu: "ghét của nào trời trao của ấy".
Người xưa sao mà "thâm" thế!

No comments:

Post a Comment