Friday, December 19, 2014

Dự giờ


 
Khi một ai đó hỏi ý về một việc gì hay góp ý cho một công việc nào đó . . . . nói chung là cần lời "phê bình" cho một "sự việc" bất kỳ . . . . . .thì "chủ nhân" đa phần nhận rất nhiều lời "chê"! Có lẽ vì câu nói của Tuân Tử thời xưa: "người chê ta mà chê phải là thầy ta, người khen ta mà khen phải là bạn ta, những kẻ vuốt ve, nịnh bợ ta chính là kẻ thù của ta vậy", ngày nay thì "thầy ta" ngẫu nhiên rất là đông, "bạn ta" thì chẳng thấy đâu! còn "kẻ thù" thì giấu mặt (rất tinh vi); nên khó tìm ra "kẻ thù"!
Bây giờ người ta "chê" thì có thể nói là "hết lời", thậm chí còn gọi là "bới lông tìm vết" hoặc "không tiếc thương"! . . . . . . .đến nỗi có cảm tưởng ẩn trong người đó là "kẻ thù giấu mặt".
Khen mà "giả dối" thì . . . . tệ thật; thì cũng bằng những lời nịnh nọt của "kẻ thù".
Không lẽ chẳng có "cái gì thật" để mà "khen thật"; ngay như một người "tệ nhất" thì cũng có ít nhất một điều hay của người đó mà ta cần phải "học"!
"Cái người" mà chê thậm tệ người khác đến nỗi ai ai cũng có cảm giác người này là "thánh" chứ chẳng phải là "thầy" như Tuân Tử đã nói! (giống như người ta chê cái iphone 6 bị cong . . . . nhưng vẫn mua bằng được!).
Tìm được "điều hay thật" của một người để mà "khen thật" thì sẽ là "bạn thật" của nhiều người . . . . . . .
Đó là những cảm nghĩ sau khi dự một buổi "Hội Giảng" của một Giảng Viên trong Trường!

No comments:

Post a Comment